Tại làng Thiên Thủy, Tiểu Bạch đột ngột xuất hiện, ắt muốn thi đấu với đối phương. Lòng tôi dấy lên nỗi kinh ngạc, nhìn sang Dương Thần, cậu cũng đầy vẻ sửng sốt, nói nhỏ:

- Không phải chứ, cậu ấy, muốn làm gì vậy?

Tôi quay lại, bơm thêm:

- Quá rõ ràng, đây là nhịp điệu mà cậu ấy muốn chơi. Nhìn người gỗ kia xem, có phải là của cậu làm không?

Dương Thần gật đầu trả lời:

- Ừ, là mình chế tạo ra đó, nhưng mình vẫn không biết có nên dùng pháp thuật không. Người gỗ này chỉ là một người gỗ bất tri bất giác. Nó không thể cử động, nó…

Nét mặt Dương Thần đầy kinh ngạc, tôi cũng rất khó chịu, Thần quân Giải Trĩ bên cạnh đứng khoanh tay. Quan sát tình hình trên sân rồi bảo chúng tôi:

- Hoảng cái gì? Không phải chỉ là một trận đấu thôi sao? Đừng ồn ào, nhìn cảnh tượng náo nhiệt, các cậu nhìn bộ dạng đầy tự tin của thằng nhóc kia đi, ta cũng rất kỳ vọng đấy.

Dương Thần gượng cười:

- Mình thật kỳ vọng không nổi. Tên đó dùng thân thể của mình, chốc nữa thua, còn bị người đánh nhừ tử…

Tôi nhịn không được mà bật cười:

- Cho dù bị đánh cũng là cậu ấy đau. Cậu sợ cái gì? Dù sao chúng ta đều ở đây, có thể giương mắt nhìn cậu gặp chuyện sao?

- Haiz, cậu không hiểu. Đó là cơ thể của mình. Cho dù linh hồn bên trong hiện giờ là Tiểu Bạch, nhưng khi bị đánh, mình cũng sẽ cảm thấy khó chịu theo. Đây gọi là cảm đồng thân thụ, mười ngón tay đều kết nối với trái tim.

Dương Thần vẻ mặt ủ ê nói, tôi nháy mắt với cậu ấy:

- Đừng lo lắng, nếu Tiểu Bạch đã xuất hiện thì chắc hẳn đã có chút chắc ăn, đừng coi thường tên này, mưu ma quỷ kế nhiều vô cùng.

Chúng tôi đang nói chuyện to nhỏ ở đây trong khi người trong sân đấu đã đặt xong hai tượng gỗ cách nhau năm mươi mét, đứng đối diện nhau. Tiểu Bạch và Xích Mộc cũng đứng cạnh người gỗ. Xích Mộc nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, hắn ta chắp tay lên tiếng:

- Dương huynh đệ, ngày hôm nay là trận đấu thứ ba và cũng là trận chung kết của chúng ta. Sau lần này, thắng thua hay thành bại của chúng ta sẽ được phân định. Tôi mong cậu giữ lời hứa, nếu cậu thua thì Thiên thư Lỗ Ban…

Tiểu Bạch ngẩng đầu, tiếp lời:

- Hiểu hiểu, chỉ là Thiên thư của Lỗ Ban thôi mà. Dương Thần nói lời giữ lời. Nếu như ta thua, ta sẽ giao cho ông. Không bao giờ hối hận.

Xích Mộc gật đầu hài lòng:

- Được, nói thật, bọn ta cũng coi trọng thân phận của cậu, người thừa kế đương thời của Lỗ Ban Thiên thư, thân phận này không là gì với người khác, nhưng trong mắt bọn ta lại là nhân vật cấp bậc đại sư. Chà, mấy lời này không nói nhiều nữa, dù sao thì chúng ta cũng đã có thỏa thuận rồi, nào, bắt đầu đi.

Hắn vừa dứt lời, trong sân liền có một người đứng lên trên băng ghế trọng tài, dáng người gầy còm, để râu cá trê, mày chữ bát, đầu đội một tấm vải đen, thân khoác áo choàng ngắn sặc sỡ đủ màu nhìn vào sân, liền hô to:

- Trận thi đấu thứ ba, bây giờ bắt đầu, từ bây giờ trở đi thời gian thi đấu còn nửa canh giờ, người gỗ của bên nào ngã xuống đất, coi như thua. Theo quy định, hai bên chỉ được phép dựa vào kỹ thuật chế tạo cơ máy móc của mình, không được sử dụng pháp thuật, người nào làm trái trực tiếp đánh thua

Thông báo xong, hắn cầm lấy một tấm gỗ màu đen, gõ lên bàn, cuộc thi bắt đầu.

Xích Mộc đưa tay đập đập lên người gỗ của mình vài cái, sau đó lùi lại mấy bước, người gỗ chợt cử động, hai chân di chuyển, đi về phía trước như là nửa mê nửa tỉnh.

Người đàn ông này quả thực sự có bản lĩnh, mặc dù trông người gỗ thô sơ và đơn giản, đi lại chậm chạp, nhưng mỗi bước đi đều rất vững vàng, và hai cánh tay của người gỗ rất chắc khỏe, trông như Kong Wu rất mạnh mẽ. Rất dễ nhận ra đây chính là loại sức mạnh chiến đấu mà tuyển thủ sẽ nện nhừ tử người gỗ của Dương Thần.

Nhìn sang người gỗ mà Dương Thần tạo ra mà tôi muốn phì cười, nó gần giống hệt cái mà cậu làm để quét bàn lau bàn ở nhà, nom ngờ nghệch, tay chân thì bé xíu, một dáng vẻ "mong manh dễ vỡ", tôi thật sự nghi ngờ đợi đến khi người gỗ nhà người ta tiến lên và chỉ bằng một cánh tay thôi đã khiến nó bẹp dí.

Nét mặt Dương Thần đầy căng thẳng, trán đã lấm tấm mồ hôi, tôi dòm cậu ấy, buông lời trêu chọc:

- Mình nói cậu này, tại sao cậu không trang bị cho người gỗ vũ khí, không có chổi thì cầm đại giẻ lau cũng được.

Dương Trần trừng mắt nhìn tôi nói:

- Thôi đi, lúc nào rồi mà còn giỡn, mụ nội nó, Xích Mộc thật sự đã làm được một người gỗ mạnh khỏe đến thế, có thể đi được, cái của mình... gầy thế, miễn cưỡng mới đi được. Khụ khụ, cái này làm sao mà tốt, Tiểu Bạch đơn thuần là làm liều, cậu ấy lấy cái gì để đấu với người ta?

Dương Thần giống như đang lo lắng gì đấy, Thần quân Giải Trĩ kế bên nhìn cậu ấy chằm chằm, đột nhiên lên tiếng:

- Đừng làm ồn, xem kìa, người gỗ đó cũng bắt đầu cử động rồi.

Tôi tập trung theo dõi, quả nhiên, người gỗ bên cạnh Tiểu Bạch cũng lảo đảo cử động, chậm chạp bước lên phía trước, nhưng bước đi hơi loạng choạng, giống như một gã uống quá nhiều, lại có phần giống một đứa trẻ đang tập đi, vô cùng khó nhọc. “cà thụt cà lụi”, mọi người trong sân liền phá lên cười.

Dương Thần không nhịn được giận, giậm chân bảo:

- Sao lại xảy ra chuyện này, chậc, cái này…

Tôi thọc cậu ấy một cái rồi nói:

- Cậu đừng lo lắng, xem trận đấu đi, dù sao thân phận hiện tại của cậu là Tiểu Bạch, đừng quên rằng trong mắt mọi người, cậu hiện giờ đang chơi trong sân.

Lúc này cậu mới không nói lời nào nữa, thấy Tiểu Bạch đứng đó, hai tay chống nạnh, nhìn người gỗ của mình, trên mặt cũng đen đi ít nhiều, dứt khoát ngồi xuống đất, lấy ra một quả táo trong ngực áo và gặm.

Tôi không biết cậu ấy lấy trái táo ở đâu, tôi cạn lời bèn nhìn sang người gỗ của Dương Thần….. cứ gọi nó là người gỗ số 1 và cái còn lại là số 2 cho dễ phân biệt.

Tôi nhìn thấy người gỗ số 1, dùng đôi chân mảnh khảnh của mình đi đến, đứng trước mặt người gỗ số 2 cường tráng, trông như một chú gà con. Hai người gỗ nhanh chóng đến gần nhau và người gỗ số 2 đúng như tôi dự đoán, một cánh tay của nó cũng đủ để đấm người gỗ số 1 ra bã

Lần này gọn gàng và dứt khoát, người gỗ số 1 giống như một tên ngốc, đến cả tránh đòn còn không biết, “Bụp” nó bị đấm một cái vào ngay ngực, cả thân lùi lại phía sau vài bước, lắc mấy cái rồi ngồi phịch xuống đất.

Thật đúng là “mong manh yếu đuối”, tôi che mắt mình theo phản xạ, nghe tiếng “trời ơi” của Dương Thần, trong giọng điệu đầy sự lo lắng và thất vọng.

- Cậu nói xem, tại sao mình không để cho người gỗ biết làm chút gì nhỉ, cuống tới cuống lui rồi tạo ra một thứ vô dụng như thế, thật mất mặt quá đi…

Tôi cười an ủi cậu:

- Đừng lo, bộ cậu không có thấy điệu bộ đã có dự tính của Tiểu Bạch à, không vội vàng tí nào, không chừng cậu ấy còn có đòn sát thủ.

- Sát với thủ, mình thấy dù sao cậu ấy cũng chẳng dính dáng gì đến việc này, người thua cũng là Dương Thần thua, không phải cậu ấy. Đến lúc đó phủi mông nhận thua, sau đó dẫn người đến nhà mình lục tìm thiên thư Lỗ Ban. Sau tất cả mình vẫn là kẻ xui xẻo.

Cậu ấy hơi lớn tiếng, bên cạnh có mấy người nhìn sang, tôi vội vàng ho khan vài tiếng nhằm che giấu, kéo cậu ấy bảo:

- Nhỏ tiếng thôi, mọi thứ chưa phải là sau cùng, đừng kết luận trước. Cậu xem, người gỗ kia chẳng phải đã đứng dậy nữa rồi sao?

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì người gỗ loạng choạng đứng lên, nhưng vẫn là dáng vẻ chán trường, như thể vẫn chưa tỉnh ngủ, người gỗ số 2 của đối phương kia lại bước tới, cánh tay lại vung mạnh lên rồi đấm xuống….. Sau đó người gỗ 1 bước lùi lại vài bước và ngồi xuống.

Tôi theo dõi mà trong lòng rối loạn cả lên, còn Dương Thần đang nhe răng, tiếp theo thì thấy người gỗ bên kia như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, căn bản không dừng lại được, người gỗ số 1 phía bên này vừa chổm dậy đã bị đánh úp, lại đứng lên, rồi lại bị đánh úp, hết lần này đến lần khác chừng năm sáu lần, Dương Thần cũng không chịu nổi nữa, ôm ngực rên rỉ:

- Trái tim thủy tinh của tôi…

Nhưng có điều không cần biết trái tim cậu ấy là gì, người gỗ đó lại vô tâm, bị đánh gục rất nhiều lần mà không hề nản chí. Lần nào nó cũng gượng dậy, và số lần nó bị “dập” ngày càng nhiều, tôi đã rất ngạc nhiên khi phát hiện người gỗ số 1 dường như có khả năng phản kháng mạnh hơn rất nhiều. Sau cùng một lần đối phương toan vung tay đánh, người gỗ số 1 cũng lùi về sau mấy bước, nhưng cơ thể lắc lư nhưng không ngã.

Lúc này quang cảnh náo nhiệt xung quanh cũng không nhịn được mà ồ lên và vỗ tay vì người gỗ nhỏ bé mà mạnh mẽ kia. Trong khi lúc này Tiểu Bạch lúc này vẫn tỏ ra thờ ơ, ngồi đó với nụ cười lúc ẩn lúc hiện trên khóe miệng, nhưng lúc này, cậu ấy đột nhiên đem hạt táo còn sót lại trên tay ném vào đầu người gỗ số 1, cậu ấy liền chửi:

- Thằng đầu gỗ này, nó đánh mày, mày không biết đánh lại à? Để tao đánh mày!

Nói ra thì kỳ lạ thật, ngay khi Tiểu Bạch vừa dứt lời, liền thấy người gỗ số 1 bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía người gỗ số 2 đang đứng đối diện.

Đương nhiên, người gỗ này không có mắt mũi miệng như người, Tiểu Bạch có thể đã dùng bút đen vẽ mắt, mũi và miệng lên khuôn mặt người gỗ vì…cho vui, nhưng ngay lúc này, tôi thấy rõ ràng, trong hốc mắt người gỗ đang bắn một thứ nghiêm nghị mà lạnh lùng không dễ phát hiện...

 

0.11856 sec| 2426.211 kb